quyên nguyễn-hoàng
Theo A Mouth Holds Many Things, một tuyển tập lai ghép do Dao Strom & Jyothi Natarajan biên tập
1 Miệng chứa di ảnh.
Chứa chữ mẹ. Chứa cả chữ con. Chữ con gái.
2 Làm mẹ + làm con là làm-chơi ngôn ngữ.
Nhiệm vụ + trò chơi của hằng hà những giọng.
3 Giọng băng qua đất ngầm, không mang theo mình
âm sáng siêu thanh, bởi chính là âm sáng siêu thanh.
4 Giọng tan thành những phiến đất sét cổ
vỗ quấn vào nhau.
5 Ở dưới này, những băn khoăn thể loại trở nên bất phân như biển cả.
Đây là một tục ngữ địa phương: phùng ngạn sát ngạn.
6 Dọc bờ biển hoá khí,
những khuôn mặt bốc hơi thành yên tĩnh chuỗi thở.
7 Lòng dạ rối bời nội chiến đang đi tìm
một bến an toàn, hay có lẽ, một an toàn không bến.
8 Đây là một bài tập khác để chơi
+ để nguyện: Giữ một mắt trống rỗng.
9 Giữ mắt còn lại mang màu của
thần hồn không nói tiếng Anh.
10 Ở nhà bè của bà lang,
rèm mỏng bay nhẹ như tóc mùa thu.
*
10 Người ta nói, sự thiêng là ánh sáng đục trong.
Mùa xuân, lũ con gái tiên đoán quá khứ bằng cách nhìn xuyên
9 những mảnh vỏ môn trong bếp,
gom xếp thành vòng tròn còn thơm mùi đất.
8 Những miếng da sẫm nâu
ánh lên đôi ba giai điệu vào đôi tai nhỏ của trẻ con,
7 giai điệu chỉ lũ nhỏ + đất mẹ biết nghe, biết ngấm.
Mùa đông, lũ con gái gieo trồng tương lai bằng cách uống cạn
6 những lá bài tarot. Bộ bài được nướng +
nghiền + pha thành trà uống cay cay vị ô mai.
5 Lá bài uống vào khiến chúng chiêm bao.
Mấy đứa ốm yếu hay mơ về những chuyến tàu ma +
4 đèn lồng khổng lồ + nghi lễ của lửa,
những trận mơ giải trừ khối bệnh kinh niên.
3 Khi tỉnh giấc, mắt còn bàng hoàng khí mơ,
bọn trẻ thường hay ra ngồi bên góc cửa +
2 lấy ngón tay vẽ những bến bờ sinh lực mới
vào thảm tro còn ấm hồng mà mẹ chúng,
1 một ngọn lửa đêm, đã rải quanh ngưỡng cửa
trước khi mẹ lại phóng xe lần nữa vào ánh lạnh của ngày.
thi pháp ngủ #2: (vô) tâm dòng viết
quyên nguyễn-hoàng
khúc xanh, theo amara tabor-smith + Omi Joni Jones
Vô hạn chiều chữ hiệp thông tại Ô—có thể dịch Ô là mặt trăng, hạt giống, khuôn miệng, bindi, quả bầu, vòm bụng, trứng tráng, cơ thể mệt của người ngủ từ từ cong lại, đủ loại độ không của dòng thở, đủ kiểu truy dấu + phát ngôn đồng thời cả vạn vạn sinh thể lẫn liên hồi hư vô. Ta đã nghe vậy. Chẳng phải ngôn ngữ là lưới sảng của mười ngàn giấc mơ sương phủ, là áo choàng + câu đố của chiêm bao, là giấc trưa vĩnh cửu giăng trải quanh mắt? Chẳng phải tiếng mẹ sinh trưởng từ vía hồn muôn năm? Ngôn ngữ ta có xu hướng nảy sinh rồi tan rã trong những loanh quanh tiếu ngạo. Một giang hồ kiếm thuật của hiệp nữ hát thơ? Hình như ta lại đang nói mớ về một dạng kinh-thi vừa sản sinh vừa cắt đôi lời dối. Một dạng thi sĩ thao thức xướng tụng + tay đôi đọ sức cùng tổ tiên-thiên thần + những sinh khí ám tàng khác. Cho đến sáng. Cho đến khi không còn cơn đau hay cơn nghĩa còn tàn dư sót lại. Cho đến bình minh của diệt độ. Tận diệt của ý chí + tất cả khổ não đến từ muốn ham, chắc vậy. Huyền chi Ô hựu huyền, giống loài nhà thơ trôi dạt đại dương, giống loài mê hồn biển đêm hừng sáng. Một bí nhiệm mở vẫn hoàn toàn ẩn mật ngay giữa dòng sáng thường lệ của ban ngày. Trong luồng chiếu vô tâm của mặt trời, ai có thể nghe những thi sĩ tự-biến, tự-hoá đang bật bười trong gió, ai nghe cả những phách nhịp yên tĩnh của họ trong cuộc tận diệt vô thanh. Xin mời chơi thử trò chơi-thực hành-khấn nguyện như sau: Giữ một bên tai lắng nghe những rung động gần, cao. Giữ tai bên kia lắng nghe những tổ khúc thấp, xa, và ngày một xanh hơn. Hình như ta lại đang nói mớ vào một loại thơ ca rỉ ra tại giao điểm, tại cú chạm, của hai hay nhiều ma trận quyện mình vào nhau—