con tàu

Nhã Thuyên


đã đến đúng độ tròn đầy nhất của vẻ đẹp của bầu trời buổi sáng, mây đã trong hơn, tôi trấn an mình, ổn cả thôi, con tàu từ từ rời khỏi bến cảng, từng mảng nước chuyển động ì oạp, nặng nhọc, hắn đã lên tàu, hắn đẹp như một pho tượng buổi sáng, bàn tay tôi có ai vừa nắm lấy bóp nhẹ, rác rến bị xô dạt bập bềnh về phía bờ do áp lực của sóng, thủy triều sẽ lên rồi cuốn chúng ra khơi xa, bây giờ tôi không thể lên tàu cùng hắn, cơ miệng tôi nhệch ra khi nhìn thấy một chiếc dép lẻ bám vài cọng rác đang bập bềnh trôi như một con thuyền, thật tội tình, một cái chết phiêu dạt nào đó đang ở ngay trước mắt tôi, một chiếc dép lẻ, một chiếc dép chết trôi quái gở, một tồn tại xấu xí, hắn đang ở trên tàu rồi, tôi nghe vọng lời hắn rằng tôi gắng giữ sức khỏe cho ngày gặp lại, tay tôi đang đầy hơi ấm một bàn tay khác, ai đó, ai đó đang trấn an tôi, mây đang trôi trong veo trên trời, dưới nước, nhưng rác rến bập bềnh làm tôi tức mắt, chẳng đáng kể gì để mơ mộng một hành trình chung, một chú lợn phục phịch dễ thương quá phải không, lúc trước hắn nói về con tàu, tôi tưởng như có thể bỗng nhiên hắn đổi ý, hắn sẽ ở lại cùng tôi, ai mà biết được bọn lợn sẽ bay về đâu, tôi nói, chắc cũng như con hải âu của baudelaire thôi, hắn nói, mình không biết tiếng pháp mà, tôi nói, chẳng sao đâu, rất khó để yêu đương vào mùa này, hắn nói, ngao ngán quá, tôi chẳng muốn nói gì thêm với hắn, tôi chẳng muốn yêu đương thêm một ai lúc này, mùa này, tâm trạng này, trước con tàu đang đi khỏi bờ này, tôi đang nảy ra tham vọng muốn biết âm mưu của lũ sóng khi dồn đuổi vài chú còng trên cát, tôi cố suy đoán ý nghĩa tồn sinh của bọn rác rến trên biển và tự nhiên tôi có một vẻ im lặng, thật lố bịch, hình như hắn nói, baudelaire à, tôi buột miệng, bài thơ nào không lố bịch, sáo rỗng, không, cái trò làm ra vẻ im lặng tăm tối ấy, hắn nói, ý hắn nói tôi ư, tôi không rõ, tôi không nhìn hắn, nhưng tôi dằn từng tiếng, rồi bỗng nhiên tôi nói năng sôi nổi, cậu biết thừa là mình không biết tiếng pháp, không biết một từ nào, mình không thể đọc một bài thơ nào bằng tiếng pháp, dù mình nghĩ là mình đã nhớ chúng rất nhiều, những thiên tài, u tối, nổi loạn, giải phóng, verlain, rimbaud, apollinaire, tôi định nói thêm tôi muốn đọc lautréamont, jean de bosschère, pierre jean jouve, cocteau, francis ponge, raymond queneau, những cái tên tôi chôm chỉa từ một cuộc trò chuyện với một cậu trai người pháp xa lạ nào đó, cuộc trò chuyện tôi chẳng nhớ gì, nhưng tôi cố giữ lại mấy cái tên, để vuốt ve cảm giác về sự xa lạ thứ níu giữ những mối quan hệ trong đời sống này, sóng ì oạp, nặng nhọc, dồn dập từng lớp, sóng dồn lên trong họng tôi, mặn chát, ngạt thở, khoái cảm, ngôn từ vô hại mà, hắn nói, vậy thì im đi, tôi rít lên nhưng tôi tin hắn không nghe thấy, tôi không chịu được sự xáo trộn vào buổi sáng, hắn biết thói quen này chứ, lúc nào tôi cũng cần yên tĩnh vào buổi sáng, thậm chí tôi chưa hoàn hồn sau giấc ngủ, ngủ, là chết, tôi chưa hoàn hồn, thật lố bịch, shakespeare à, tôi nói giấc ngủ là thứ ít lố bịch nhất, mình biết cậu mong chờ gì ở một ngày mới, cậu là người tỉnh táo và do đó, cậu lạc quan về đời sống, mình biết, cậu có thể biến hóa như ánh sáng, còn mình, mình biển lận, gian dối, mình tối và mình đau khổ, thật lố bịch hắn nói những tính từ này, cuồng tưởng, âm u, mình sống vô hại, cậu biết cái trò đó, những bài thơ bất tín và hỗn loạn đang nhảy khỏi các đầu ngón tay, thực sự thì sự vô hại là thứ lố bịch nhất ở thời này, ở xứ này, hắn nói, cậu có thể để yên cho mình nói được không, những con chữ tự giải phóng chúng khỏi các đầu ngón tay đang mòn mỏi vì cuộc sống của chúng lặp đi lặp lại trong không gian là cái bàn phím laptop ngớ ngẩn này bàn tay đã tự thấy sự ngu xuẩn của nó, không đâu, ngoài bàn phím, còn có, hắn nói, không, mình biết, cậu nên để yên cho mình nói, ngoài bàn phím, nó còn thọc xuống quần, sờ soạng, xoa bóp, đập trứng vào chảo, dậy mùi hành tỏi, ngoáy mũi, móc họng, chọc mù mắt, mình biết các ngón tay có kha khá chức năng, nhưng thuận theo chức năng có phải là cách tồn tại của một sự vật không, đó là cách tuân phục ngu xuẩn theo một hệ thống đã được lập trình, sự sống của tồn tại là phải nổi loạn và phá vỡ, nhưng từ giải phóng cũng ngu xuẩn làm sao hắn nói, giải phóng à, rút cục thì hắn đã tự giải phóng mình, như ánh sáng, hắn thừa tỉnh táo, như các buổi sáng, chỉ có tôi là âm u, tôi còn chưa hoàn hồn khỏi giấc mơ, tôi thấy mình lố bịch hết sức, vậy là tôi tỉnh táo hơn rồi chăng, tự ý thức về sự lố bịch, rồi tôi sẽ chẳng làm gì vô hại hơn là viết những bài thơ bất tín hỗn loạn, từ những ngón tay ngu xuẩn đòi giải phóng bằng cách tuân thủ bản năng, giải phóng bằng cách tuân thủ, thật lố bịch, mọi sự tuân thủ đều không dẫn tới giải phóng, phải là phá vỡ và nổi loạn, phải can đảm thấy máu đổ, ai đó đang cười, ai đó đang bóp nhẹ tay tôi, ai đó, ai đó đang bóp nhẹ tay tôi, ai đó mời tôi một chuyến lên đường, ngay trên bến cảng, tôi từ chối không ra từ chối, tôi biết rằng không phải lúc, sóng đang vỗ, thời gian đang vỗ, rác rến đang bập bềnh ca hát cuộc sống của nó, ai đó đang gọi tôi, tiếng gọi cuồng ngạo, thách thức, u tối, tôi vừa để vuột mất tình yêu của mình, nhưng có sao đâu, tôi đang đứng đây, chẳng có ích gì đâu tình yêu nếu không cùng lên con lợn ục ịch này và đi khỏi đây hắn nói, nhưng ngay cả đi cùng nhau trên con lợn ục ịch này thì cũng có ích gì, ai đó đang nắm lấy bàn tay tôi bóp nhẹ, tiếng gọi của ai đó, nhưng ai đó đang nắm bàn tay tôi bóp nhẹ, an ủi tôi chăng, giữ tôi lại chăng, hơi ấm giữ tôi bình tĩnh bằng an ủi, tại sao cứ phải cùng đi mà không phải cùng ở lại, đi hay ở lại đều có giá trị hoặc vô ích ngang nhau, tôi giơ bàn tay mình lên ánh sáng, tôi chẳng thấy điều gì ngoài những mũi kim châm trong vắt mang hình dạng của những tia sáng cắm trên mu bàn tay khô héo, hắn đã đi rồi, chỉ là cái bóng của hắn đang nắm bàn tay tôi bóp nhẹ như mang dã tâm hủy hoại, tôi đang hưởng thụ hay chịu đựng hơi ấm từ cái bóng đó, cái bóng của hắn còn ở lại đây, lưu luyến tôi thêm một chút, hay là ai đó, bàn tay của ai đó khác đang bóp nhẹ tay tôi, ai đó, ai đó đang bóp nhẹ tay tôi, ai đó muốn tôi lên tàu, ai đó muốn tôi ở lại, ai đó mời mọc tôi, ai đó trìu mến tôi, ai đó níu giữ tôi, ai đó kêu gọi tôi, ai đó yêu thương tôi, ai đó chia biệt tôi, ai đó đã tan biến vào ánh sáng, tôi giơ bàn tay mình lên, tôi chẳng thấy điều gì ngoài những mũi kim châm trong vắt mang hình dạng của những tia sáng cắm trên mu bàn tay khô héo, tôi vẫn nhìn thấy một chiếc dép lẻ bám vài cọng rác đang bập bềnh trôi như một con thuyền, một cái chết phiêu dạt, một chiếc dép chết trôi quái gở, một tồn tại xấu xí, tôi biết mình chẳng còn gì để chờ đợi, chẳng còn gì phải ngao ngán, tôi chỉ cần thêm thì giờ để có thể giết được cái bóng ân cần đó, giết ngay trong ánh sáng, tôi không chịu được sự xáo trộn vào các buổi sáng, tôi cần yên tĩnh để hoàn hồn, bởi thế, tôi cần thêm thì giờ để giết được cái bóng đó, những cái bóng đó, ấm và sáng . . .


Read an essay by Nhã Thuyên on Nguyễn Quốc Chánh elsewhere in this issue.